"Cái
trung gian" là quan trọng.
Nó là
chung cho những thứ khác nhau.
Một kí
bông và một kí sắt - nó là chung vì cùng một kí.
Mọi thứ
đổi thay khi trung gian không còn như vậy.
Mỗi ngày
mặt trời thức dậy. Mỗi chiều mặt trời lặn đi.
Những
khác nhau luôn ùa đến tình cờ. Cứ như là tình cờ.
Những
khác nhau đôi khi mâu thuẫn. Những mâu thuẫn lại hòa với nhau. Đâu đó có một
trung gian bí ẩn.
Cuộc
sống diễn ra âm thầm. Diễn ra sôi động. Từ âm thầm đến sôi động có một cái cầu
bí mật.
Cuộc
sống ngập tràn ánh nắng ban mai. Cuộc sống chìm trong bão tố. Con người tự biết hòa quyện hạnh phúc với gió
sương.
Đường
hạnh phúc là đường thiện tâm.
Đường
thiện tâm luôn giấu lối vào.
Đường bất hạnh là đường thiện tâm. Đường bất
hạnh không có lối vào.
Toán học
luôn chấp nhận “cái không” – đó là số không.
“Cái có”
giấu mặt gọi là ẩn số.
Số không
là một con số. Số không là không
gian trống rỗng, có thật.
Cái bí
mật nhất là hằng số. Hằng số - nên phải vĩnh hằng.
Cái vĩnh
hằng lại trôi đi trong vũ trụ mênh mông.
…
Mãi nghĩ
về chuyện sắt và bông.
nguyentuonglinh
04/1/2012