Xem phần 1 tại đây
Sự
kiện đánh dấu sự phát triển các loại cao su tổng hợp đặc biệt là trong năm
1931, công ty Du Pont thông báo rằng họ đã thành công trong việc phát triển một
loại cao su tổng hợp mới được gọi là Duprene, sau đó được đổi thành Neoprene.
Loại cao su tổng hợp này được sản xuất bởi sự polymer hóa 2-chloro-1,3-butadiene,
còn gọi là chloroprene. Monomer này khá tương tự isoprene, trong đó nhóm methyl
của isoprene được thay thế bằng chlorine.
Sự
xuất hiện của nguyên tử chlorine này trong mỗi đơn vị lặp lại của phân tử cao
su làm cho sản phẩm có tính kháng với các loại dầu mỡ, sản phẩm dầu mỏ và tính
kháng với sự phân hủy bởi nhiệt và ozone.
Cùng
khoảng thời gian này, cao su polysulphide, còn gọi là Thiokol cũng được phát
triển. Loại cao su này được phát hiện một cách tình cờ khi một hỗn hợp gồm các
dichloride của các khí olefin (như ethylene, propylene), sodium di- và
polysulphide, và một lượng nhỏ axit được thử nghiệm để tạo thành hỗn hợp không
đông đặc được sử dụng trong bộ tản nhiệt của động cơ đốt trong. Trong quá trình
thử nghiệm, vật liệu cao su được hình thành, làm tắc nghẽn bộ tản nhiệt và có
tính kháng dầu tốt. Loại cao su này được hình thành bởi phản ứng trùng ngưng.
Mặc
dù cao su polysulphide có tính chất cơ học khá kém cũng như có mùi khó chịu,
nhưng có tính kháng rất cao với các loại dầu, giúp chúng được thương mại rộng
rãi.
Tham khảo từ tài liệu
Synthetic Rubbers: Their Chemistry and
Technology, D. C. Blackley, Applied
Science Publishers, 1983, trang 20
– 21
(vtp-vlab-caosuviet)