Sau đó vào năm 1846, công ty
Chas. Macintosh and Co. của Hancock đã mua phát minh lưu hóa “nguội” của
Alexander Parkes, dùng lưu huỳnh clorua trong dung môi cacbon disunfit với giá £5000,
và bắt đầu kỷ nguyên sản xuất các sản phẩm cao su lưu hóa của công ty. Công ty
kinh doanh rất thịnh vượng và thành công.
Đến năm 1847, từ Mỹ một chuyến
tàu đầu tiên chở các sản phẩm cao su lưu hóa đến Anh, đó là các giày xỏ ngoài bằng
cao su. Điều này tiềm ẩn một mối đe dọa vị trí của công ty Chas.
Macintosh & Co. ở Anh và mở đầu cho sự tranh luận về phát minh lưu hóa cao
su mà Hancock thực hiện trước đó. Công ty Chas. Macintosh &
Co. chỉ công nhận công ty cao su Hayward của Mỹ có quyền nhập khẩu
và bán các đôi giày cao su lưu hóa. Trên cơ sở phát minh của Hancock, đến năm
1849, Chas. Macintosh & Co. bắt đầu không công nhận các công ty ở Anh nhập
hàng từ công ty Hayward. Điều này cũng xem như là một sự phản đối Stephen
Moulton, người đang sản xuất các sản phẩm cao su ngay tại Anh.
Stephen Moulton sinh ra ở
Anh và được biết đến như người đã mang các mẫu cao su lưu hóa của Goodyear về
Anh và nhờ Brockedon đưa cho Hancock. Moulton từng sống ở New York vào năm 1839
với vai trò một người môi giới. Ở đây, Moulton gặp Goodyear, Goodyear đã nhờ
ông về Anh và cố gắng thuyết phục các thành viên của ngành cao su ở Anh đầu tư
vốn để sản xuất vật liệu cao su lưu hóa nhưng kết quả là không thành công. Năm
1847, Moulton đã tự thành lập một nhà máy sản xuất các sản phẩm cao su của
riêng mình ở phía Tây nước Anh và đến năm 1848 thì nhà máy đi vào hoạt động.
Ông cũng nhờ nhà hóa học James Thomas đăng ký phát minh sử dụng chì hydrosunfit,
một hóa chất mới, làm chất lưu hóa thay vì sử dụng lưu huỳnh vào năm 1847 để
không phải trả tiền cho phát minh của Hancock. Hancock không chấp nhận việc này
vì tính độc quyền của ông ở Anh bị mất. Sau khi tham gia triển lãm vào ở Anh
vào năm 1851, Hancock đã kiện Moulton ra tòa. Sau nhiều lần xét xử, cuối cùng
vào tháng 1/1856, tòa tuyên bố Moulton phải trả £600 mỗi năm để tiếp tục sản xuất
các sản phẩm cao su. Moulton nói riêng và các công ty cao su nói chung lúc bấy
giờ không hài lòng về tính độc quyền về việc sản xuất các sản phẩm cao su ở Anh
mà Hancock giành được nên có xu hướng chống đối Hancock, nghi ngờ những phát
minh mà Hancock đã thực hiện.
Thomas Hancock mất tại nhà
riêng ở Green Lanes, Stoke Newington vào ngày 26/03/1865 và được chôn cất ở
Kensal Green Cemetery. Dù vẫn còn những nghi ngờ về các phát minh của Hancock, nhưng
thật sự là nếu không có sự định hướng và những phát minh của ông từ những năm
1820 tới những năm 1850, ngành công nghiệp cao su của Anh lúc bấy giờ đã không
phát triển và đạt được những thành tựu to lớn như vậy.
Tham
khảo từ sách Tears of the tree, John
Loadman, Oxford University Press, 2005, trang 67 - 80
(vtp-vlab-caosuviet)